LỜI NGỎ

Chào mừng các bạn đến với Web Blog của tôi. Tôi lập trang Weblog này để nói về cuộc sốngkiến trúc. Hai khái niệm hết sức trừu tượng, bao hàm cả thế giới xung quanh ta. Rất hy vọng các bạn sẽ thưởng thức và tìm thấy những điều lý thú, bổ ích cho mình và mong nhận được những ý kiến đóng góp chân thành của các bạn. Cám ơn rất nhiều!

18 tháng 2, 2009

Titanic không chỉ có tình yêu


     Không hẳn chỉ có tình yêu lãng mạn của chàng Jack ở khoang tàu hạng ba dành cho cô tiểu thư trên khoang hạng nhất.Một Rose đài cát đang rơi vào cuộc hôn nhân sắp đặt để cứu cánh cho gia đình bên bờ vực thẳm.Mang trong trái tim một tình yêu đan xen giữa lề thói phong kiến “chồng chúa vợ tôi”, vị hôn phu của Rose đã kéo theo sau đó một chuỗi cảm xúc hờn ghen,độc đoán,thậm chí cả vũ phu…

     Dù họ có vào vai chính diện hay phản diện ,dù tính cách mỗi nhân vật không ai giống ai nhưng xuyên suốt bộ phim họ đã thể hiện được rất hoàn hảo một thứ,đó là tình yêu!Vâng,và cho dù đây là bộ phim đã đoạt giải,bộ phim đã cũ so với thời điểm hiện tại nhưng cũng không thể không xem lại lần nữa trong ngày Valentine năm nay.

     Nếu lấy chủ đề tình yêu để xem Titanic thì đây là một bộ phim tình cảm tuyệt vời.Những gì đọng lại trong ta không hẳn đã là cảnh chàng Jack cùng Rose dang tay trước mũi tàu trong buổi hoàng hôn,không hẳn đã là những cung bậc cảm xúc được cuốn theo lời dẫn truyện từ một góa phụ(có thể cho là thế theo nhiều nghĩa) được một trong hai mươi chiếc tàu gần đấy quay lại cứu.Người con gái run rẩy trước ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết,cô đã rét run,lập cập không hẳn vì lạnh cóng mà còn là vì trái tim cô hoàn toàn đóng băng khi nhìn Jack tê cóng chìm dần xuống đáy đại dương...

     Điều tôi muốn nói đến đây là những diễn viên phụ,nhưng đoạn phân vai tưởng chừng như không có đất diễn,những giây phút ngắn ngủi,thậm chí chỉ là một câu thoại vẫn để lại điều gì đó đè nặng trong lòng người xem,họ là những diễn viên phụ tuyệt vời!

     Bắt đầu từ cảnh thuyền trưởng phát hiện con tàu sẽ chìm trong vòng một giờ nữa,cảnh hỗn loạn khi thuyền cứu hộ được đưa xuống, ưu tiên dành cho phụ nữ và trẻ em.Trong muôn ngàn sự chia ly vội vã của những gia đình quý tộc khoang hạng nhất, một bà mẹ bế con gái chờ cánh cửa khoang hạng ba mở ra trong vô vọng:

Khi nào mình mới xuống thuyền hả mẹ?
Chờ những người ở khoang hạng nhất xuống hết sẽ đến chúng ta…

Hai mẹ con,hai câu thoại,một hố sâu ngăn cách được lột tả hoàn toàn một cách lạnh lùng tê điếng.

Một quý ông đã từ chối mặc áo phao bằng câu nói:
Chúng tôi nghĩ mình đã ăn mặc chỉnh tề và sẽ ra đi như một quý ông.

     Một đức cha trong cơn hoản loạn vẫn đọc bài thánh kinh cuối cùng,vẫn chạy lên phía cao nhất con tàu với hi vọng kéo dài cuộc sống.Một tay cha vẫn bám lấy nơi chắc chắn,một tay nắm lấy đám con chiên ngoan đạo đang nhắm mắt đón chờ cứu rỗi.Mắt cha xứ vẫn nhắm nghiền …Có phải chăng khi ta ở gần nhất với cái chết thì cho dù ta có là ai,ta sẽ trở về với chính thật con người mình,với bản năng sinh tồn trong mọi hoàn cảnh?!

     Một viên sĩ quan nhận tiền và cho những người đàn ông quý tộc được xuống thuyền cứu hộ,có những người đàn ông nghĩ rằng họ có thể mua sự sống bằng tiền,bằng lòng ích kỷ hèn mạt nhất.Nhìn họ vội vàng lẻn xuống thuyền và lo sợ bị ai đó phát hiện thì chẳng ai nghĩ vừa cách đây vài giờ họ đã ngẩng cao đầu cho đúng tư cách của người trưởng giả .Đồng tiền đã từng khẳng định địa vị của họ và họ cũng đã trơ trẽn hạ thấp nhân cách của mình bằng chính những đồng tiền họ có.Người sĩ quan đã im lặng khi người đàn ông nhét cọc tiền vào túi,người sĩ quan im lặng khi nhìn thấy một quý ông sợ sệt ngồi yên vị trên thuyền,để rồi đến khi con tàu sắp chìm hẳn,trong tâm trạng hỗn loạn,tuyệt vọng,viên sĩ quan đã ném gói tiền ,bắn vào những người đàn ông còn lại đang cố thoát chết bằng mọi cách.Có lẽ việc tốt nhất cuối cùng anh ta có thể làm được là đưa tay cao ngang đầu chào như một người lính rồi tự kết thúc đời mình.

     Dù ta đã từng trót làm điều gì đó hoặc chỉ là gián tiếp sai lầm thì cũng tự điều chỉnh được những điều đó bằng cách giải thoát mình…

     Người sản xuất con tàu Titanic đã chỉnh lại đồng hồ trên tàu cho đúng với thời khắc hiện tại,ông đưa cho Rose chiếc áo phao của mình và chấp nhận cái chết trên chính đứa con mà ông đã đặt hết nhiệt huyết vào đấy.Đứa con tinh thần mà ông đã từng tự hào,tin tưởng rằng sẽ chẳng bao giờ cần dùng đến những chiếc thuyền cứu hộ.Số thuyền không đủ cho một nửa hành khách trên tàu mà lòng kiêu hãnh của ông đã cố tình nhấn chìm họ .

     Viên thuyền trưởng quay trở lại buồng lái khi không thể có câu trả lời cho một thiếu phụ bế đứa bé sơ sinh trên tay:”Tôi sẽ làm gì đây thưa thuyền trưởng?”.Ông im lặng,vô vọng,quayvề nơi dành cho ông và chấp nhận ra đi với con tàu kinh điển nhất trong lịch sử mà ông vừa có,với 26 năm kinh nghiệm vừa phản bội ông trong một giấc mơ tham vọng làm nên lich sử Titanic.

     Những người nhạc công trên tàu,họ xuất hiện mờ nhạt bên các vai chính trong những buổi tiệc tùng ,có thể chẳng ai để ý đến họ ngày từ đầu phim cũng như trong nội dung câu chuyện.Nhóm bốn người họ được lệnh chuyển ra boong để chơi khúc tấu vui nhộn nhất để trấn an hành khách đang bắt đầu hỗn loạn trên tàu.Họ đã chơi khúc nhạc dành cho wedding,và cứ thế,họ chơi hết bài này đến bài khác,cho đến khi ba trong số họ cảm nhận được âm nhạc không thể cứu được họ thoát khỏi cái chết đến gần kề,họ chia tay nhau và dợm bước đi về phía cao ráo nhất còn lại…Người nghệ sĩ duy nhât ở lại nhìn cái chết đang nuốt dần sự sống,rồi điềm nhiên nhắm mắt,đưa cây vĩ cầm lên vai và âm thanh du dương ấy đã đánh thức lòng can đảm vừa tắt của ba người bạn.Họ đã trở lại và cùng chuẩn bị cho sự ra đi bằng chính niềm đam mê âm nhạc của mình.

     Chỉ là những động tác nhỏ,một ánh nhìn tuyệt vọng,một chút cân đo đong đếm giữa sự sống còn,một chút hi vọng kéo dài hơi thở…Tất cả họ đều diễn thật xuất thần dù chỉ là những tình tiết nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc.

     Titanic đã cũ,lâu rồi không ngồi xem lại xuyên suốt từ đầu như hôm nay.Đây là bộ phim tình cảm đầy tính nhân văn dành cho ngày Valentine,ta có thể thật ấn tượng với Rose và Jack trước mũi con tàu Titanic trong buổi hoàng hôn,thật ấn tượng với chuỗi tình cảm nhẹ nhàng của họ,cũng có thể có đôi chút ghen ghét dành cho vị hôn phu của Rose,nhưng dù anh ta có độc đoán,ích kỷ,xấu xa đến đâu đi nữa thì ta vẫn thấy được bên trong nhưng điều đó là một thứ tình cảm không thể lẫn lộn vào đâu được:đó chính là tình yêu!

     Và ta chợt nhận ra điều gì đó len lỏi thật nhẹ nhàng như một thông điệp được gửi gắm đến người xem rằng:Titanic không chỉ có tình yêu…

(Như Phương)